Chương 1069: Triệu Hú “ngã bệnh”
[Dịch] Bắc Tống Nhàn Vương
08:27 - 04/08/2023
CHƯƠNG 1069: TRIỆU HÚ “NGÃ BỆNH”
Thuyền Triệu Giai trải qua mấy ngày đi đường thủy không ngơi nghỉ, rốt cuộc cũng về tới cảng Đăng Châu vào một buổi chiều nọ. Sau khi thuyền cập bến ở cảng, sớm đã thấy người đến nghênh đón, liền đón hắn lên một chiếc xe ngựa, chạy như bay tới một tòa hành cung ở Đăng Châu.
Đợi xe ngựa Triệu Giai đi vào trước cổng thành mặt trời đã bắt đầu xuống núi, toàn bộ hành cung được ướm lên một ánh vàng trông thật huy hoàng nhưng Triệu Giai lại cảm thấy một cảm giác thê lương không nói nên lời, nhưng giờ y cũng không rảnh rỗi mà quan tâm tới, phải nhanh chóng vào trong xem Triệu Hú đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng khi y đi vào trong nội cung, liền thấy một người đang đi tới, khi y nhìn rõ đối phương cũng hết sức kinh ngạc:
- Lục đệ, sao đệ lại ở nơi này?
Người từ phía đối diện chính là Triệu Tín, huynh đệ ruột của Triệu Giai đứng thứ sáu trong nhà, bình thường thích nhất đi thám thính chuyện của thiên hạ, nhưng Triệu Giai cũng nhớ phụ thân từng nói, năm trước Triệu Tín phải đi Oa quốc phụ trách việc kiến tạo một cảng, còn phải làm sao châm ngòi cho nội bộ Oa quốc nội đấu, bình thường sẽ không về sớm như vậy, chẳng lẽ Triệu Hú cũng gọi Triệu Tín trở về?
- Đại ca, rốt cuộc huynh đã tới, đệ dẫn huynh đi nghỉ ngơi một chút!
Triệu Tín cũng tươi cười nói, mặc dù nụ cười có chút miễn cưỡng, dáng vẻ đầy tâm sự.
- Lục đệ, Hú đệ giờ như thế nào, ta muốn gặp đệ ấy ngay!
Triệu Giai thấy Triệu Tín muốn dẫn mình đi nghỉ thì từ chối, y đi đường dài ăn ngủ không yên vì muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, giờ quan trọng là gặp được Triệu Hú.
- Việc này…
Triệu Tín lại có vẻ khó xử, liền sau đó cười nhẹ nói:
- Đại ca, huynh đi vòng quanh trái đất bằng đường thủy mới về ắt là mệt mỏi, nên trước tiên nghỉ ngơi đi đã, đệ chuẩn bị chút thức ăn và rượu, huynh đệ chúng ta uống mấy chén rồi ngủ một giấc, sáng mai gặp Bệ hạ cũng chưa muộn!
Nhìn đệ đệ ruột của mình rõ ràng đang kéo dài thời gian để mình gặp Triệu Hú, Triệu Giai càng hoài nghi nhìn chằm chằm Triệu Tín một hồi lâu, xem kỹ y tới từng cọng lông, làm nụ cười trên mặt y cũng cứng lại, lúc này Triệu Giai mới nói:
- Lục đệ, đệ thành thật cho ta biết, Hú đệ đã xảy ra chuyện gì?
- Không có, Bệ hạ có thể có chuyện gì chứ, chẳng qua là…
- Đừng có vòng vo gạt người ta nữa, còn không nói thật có tin ta đánh đệ không!
Không đợi Triệu Tín nói hết lời, Triệu Giai hét lên một tiếng. Triệu Tín là đệ đệ y, làm sao y lại không nhìn ra đệ đệ mình đang nói dối, dựa vào sự hiểu biết của mình với Triệu Hú, nếu mình vừa đi một vòng thế giới trở về ắt hẳn sẽ tự mình ra đón, nhưng từ khi mình cập cảng đến giờ chưa thấy bóng dáng, chỉ có một lý do là vì nguyên nhân gì đó Triệu Hú không thể ra đón nên càng làm Triệu Giai thêm phần lo lắng.
- Đệ…
Thấy Triệu Giai tức giận Triệu Tín bị hù dọa không dám nói gì, mà trong đám huynh đệ Triệu Giai lớn tuổi nhất uy vọng cũng cao nhất, trước kia khi bọn họ bị bắt nạn toàn y giúp bọn họ lấy lại danh dự, làm các huynh đệ càng thêm kính trọng vị đại ca này, Triệu Tín ngoài sợ phụ thân Triệu Nhan, còn lại chính là sợ vị huynh trưởng này!
Tuy nhiên lúc này chỉ thấy một tiểu nội thị chạy như bay tới, sau đó nói bên tai Triệu Tín vài câu làm y cũng vui mừng quá đỗi, liền nói với Triệu Giai:
- Đại ca, Bệ hạ nói muốn gặp huynh, có nghi vấn gì trực tiếp gặp đệ ấy mà hỏi đi!
- Mau dẫn ta đi!
Triệu Giai nghe tới đó liền nói. Y hiểu rõ đệ đệ mình làm việc ở Hoàng Thành Ty, luôn luôn phải tuyệt đối giữ miệng. Nếu y đã không nói, mình cũng đừng nghĩ đến chuyện moi ra được chút tin tức nào từ y, nên tốt nhất là hỏi trực tiếp Triệu Hú.
Lúc Triệu Giai theo Triệu Tín đi vào hành cung, chỉ thấy nơi này ba bước một đồi, năm bước một trạm gác, phòng thủ vô cùng nghiêm mật làm y nhướng mày vì nơi này phòng vệ quá sâm nghiêm, mà khi Triệu Giai đến trước căn nhà, chưa vào cửa đã ngửi thấy mùi thuốc đông y trong không khí, lẽ nào Triệu Hú ngã bệnh?
Nghĩ tới chuyện này Triệu Giai vội vàng đi nhanh vào trong sảnh, nắng chiều đã tắt, trong phòng khách dù đốt nến nhưng ánh sáng vẫn còn chút mờ tối, Triệu Giai nhìn thấy ở trong sảnh có một người ngồi ghế trên, vì ngược sáng nên không nhìn rõ diện mạo, trước mắt là một bàn tiệc rượu, khi thấy y đi vào chỉ nghe người đối diện cười nói:
- Đại ca, rốt cuộc huynh đã tới rồi!
Nghe giọng nói quen thuộc, Triệu Giai cũng cảm giác trong lòng nhẹ nhõm hẳn, vì đó chính là Triệu Hú. Y bước tới vài bước vừa định lên tiếng, nương nhờ ánh nến mờ tối nhìn thấy Triệu Hú, Triệu Giai lập tức kinh sợ kêu lên:
- Húc đệ, đệ… đệ làm sao vậy?
Triệu Giai khiếp sợ vì Triệu Hú ngồi sau bàn vô cùng tiều tụy, dù chẳng cần ánh nến mờ tỏ cũng nhìn ra sắc mặt rất không tốt, hai má hõm sâu xuống, nếu không phải Triệu Giai và Triệu Hú vô cùng thân thuộc, e là không nhận ra người đối diện chính là Triệu Hú.
Thấy Triệu Giai khiếp sợ, Triệu Hú ốm yếu cũng chỉ mỉm cười thản nhiên:
- Đại ca không cần lo lắng, chỉ là thời gian trước sinh bệnh nặng nên khiến cho khí sắc không tốt lắm, nhưng hiện tại đã không đáng ngại nữa rồi!
- Thật sự không sao ư?
Triệu Giai có chút không tin tưởng, vì bộ dáng của y không giống bệnh thường mà giống một người bệnh nặng lâu ngày, tuy nhiên y ngồi trên ghế cũng vững vàng, giọng điệu cũng còn bình thường, điều này khiến Triệu Giai an tâm phần nào.
- Đương nhiên không sao, nếu không sao để có thể ở đây thiết yếu đón gió tẩy trần cho đại ca chứ!
Chỉ thấy Triệu Hú cười nói, trên mặt thêm phần huyết sắc, ánh mắt cũng thêm chút thần thái.
Thấy như vậy, Triệu Giai cũng nhẹ nhàng thở ra, liền ngồi xuống đối diện Triệu Hú, quan tâm hỏi han:
- Hú đệ, rốt cuộc đệ bị bệnh gì, hiện tại cảm giác như thế nào, ngự y nói sao?
Nghe Triệu Giai hỏi liên tiếp mấy câu, chỉ thấy Triệu Hú cười nói:
- Không có gì, chỉ là đoạn thời gian trước đệ ở núi Thái sơn phong thiện kết quả không cẩn thận nhiễm phong hàn, lúc ấy đệ cũng còn trẻ, chỉ nghĩ ngủ một giấc là ổn, không ngờ lại bỏ lỡ thời gian chữa bệnh nên bệnh càng thêm nặng, tuy nhiên hiện giờ đã tốt lên nhiều rồi.
- Chỉ là phong hàn?
Triệu Giai nghe y nói xong lòng đầy hoài nghi, cảm giác Triệu Hú không nói thật.
- Đương nhiên!
Triệu Hú còn định nói gì đó nhưng chợt biến sắc, hai tay che ngực, vẻ mặt cực kỳ khó chịu, sau đó bỗng há miệng phun ra một ngụm máu đen!